Trong một buổi nhậu gia đình. Chúng tôi có bàn về một chuyện. Dòng họ tôi có một người anh rất thành công trong sự nghiệp, nhưng con cháu và anh em trong dòng họ lại ít tiếp xúc với anh. Mỗi người đưa ra một góc nhìn của mình.
Ông dượng trả tuổi thì nói do các em các cháu sợ, nên coi ông như người họ hàng thôi, đừng coi ông như sếp hay nhân vật nào to tát. Ông anh họ em ruột ông thì có cách giải thích khác. Anh nói do ông không thân thiện nên anh em không muốn tiếp xúc. Anh thì đang tự xây dựng bản thân thành một người thân thiện để hòa đồng với anh em hơn.
Bản thân tôi hôm đó không góp ý vào chuyện này. Nhưng trong tôi đã có câu trả lời cho riêng mình. Tôi thấy từ nhỏ, lúc ông anh cả chưa thành công trong sự nghiệp, thì tôi vẫn ít gần gũi, ít tiếp xúc với ông. Gia đình ông anh cả có 4 người con thì tôi chỉ thường tiếp xúc với 2 ông út. Đến giờ này vẫn vậy.
Nói về sợ thì tôi chả thấy sợ ông anh cả. Nói về thân thiện thì tôi cũng không thấy muốn tiếp xúc với ông. Nhưng có một điều là anh em bên tôi lại ít tiếp xúc với cả 4 ông. Chỉ có tôi là thường xuyên liên lạc với 2 ông út. Vậy chuyện thân thiện đối với tôi cũng vô lý. Vì nếu có thân thiện thì tất cả anh em tôi cũng phải tiếp xúc với những người thân thiện thì mới hợp lý chứ.
Giải thích cho câu chuyện trên, tôi chỉ thấy 1 từ có thể làm hợp lý vấn đề, đó là DUYÊN. Vì tôi có duyên với 2 ông em út, nên tôi thường tiếp xúc với 2 ông này. Khi lớn hơn, tôi chỉ còn liên lạc với ông thứ 5, DUYÊN tôi với anh vẫn còn.
DUYÊN còn thì gặp, DUYÊN tan thì đi.
DUYÊN là mối liên hệ có từ nhiều đời nhiều kiếp. Đời này chỉ là một biểu hiện. Nó là những sợi dây vô hình kết nối con người với nhau.
Nhiều người đi cắt duyên âm cũng là đang nói đến DUYÊN này.