Thỉnh thoảng tôi thường tự hỏi mình: Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời của một con người?
Đó có phải là số tiền người đó kiếm được, hay là người đó đạt được vị thế nào trong xã hội, hay sức khỏe người đó có bao nhiêu, hay người đó sống hạnh phúc hay không, hay người đó đi du lịch được bao nhiêu nước?
Những suy nghĩ trên của tôi đều khiến tôi không thấy thỏa mãn.
Điều khiến tôi hạnh phúc nhất là khi khám phá được điều gì đó mới mẻ, làm được điều gì đó thành công, hiểu được chân lý gì đó. Vì thế tôi có xu hướng thích học. Tôi học ở mọi nơi từ bạn bè, người thân, thầy cô, internet, sách vở… Nhưng có một điều lạ là càng học thì tôi càng ngu. Tôi không thực hành được gì, làm gì cũng bỏ dở, không làm gì ra hồn.
Cho đến một ngày, tôi được bảo là đã học đủ rồi, không cần học thêm gì nữa. Thế là tôi bắt đầu từ bỏ việc học qua internet cũng như học hỏi qua người khác. Đây cũng là lúc tôi quay trở lại với bên trong trái tim của mình, quay trở lại với giá trị tinh thần của mình. Những việc tôi cảm nhận cần làm tôi sẽ làm. Thỉnh thoảng sẽ có những trục trặc, lúc đó tôi sẽ động não hoặc dùng internet để tìm cách xử lý những vướng mắt.
Khi bắt đầu hành trình mới như vậy, tôi thấy mình có thật nhiều thời gian. Nhiều lúc rảnh quá, bản thân lại tự hỏi mình nên làm gì hôm nay đây. Khác với tôi trước kia, lúc nào cũng bận bịu, mà giờ ngẫm lại thì thời gian của tôi dành cho việc học quá nhiều. Tôi làm được nhiều việc hơn, ngủ sớm hơn, giúp đỡ gia đình nhiều hơn, đầu óc cũng nhẹ nhàng hơn.
Cho đến lúc này, đối với tôi, điều quan trọng nhất trong cuộc đời, đó là SỰ PHÁT TRIỂN NỘI TÂM CHUYỂN ĐƯỢC THÀNH HÀNH ĐỘNG. Theo tôi, nó như là chuyển ý tưởng từ tầng tinh thành và hiện thực hóa nó trong đời sống.